Ông bà
Hôm nay mình về thăm ông bà ngoại. Nhà ông bà cũng không quá xa nhà mình, nhưng mà mình đi học cuối tuần mới về nên cũng có ít thời gian tới nhà ông bà chơi. Thì mình mới nhận ra là bấy lâu nay mình thực sự đã quá vô tâm, luôn lấy lý do bận học, mà một cú điện thoại cũng không thể điện cho ông bà.
Ông bà mình năm nay cũng gần 70 rồi, ít con cháu mà lại còn ở xa, chỉ có mẹ mình ở gần nên cũng hay chạy qua chạy lại. Nay mình tới nói chuyện với ông bà đủ thứ, rồi ông bà nhờ mình chỉnh cái smartphone. Ông bà cũng lớn tuổi mà bắt đầu tiếp cận công nghệ nên chưa quen ý. Thề, cái cảm giác mình biết, mình chỉ cho ông bà hiểu nó cực kì HẠNH PHÚC luôn. Nhớ lúc nhỏ ông bà còn dạy mình viết chữ mà giờ...
Đợt trước, trời bão mà mình kẹt ở ktx không về được. Tối hôm đó mình nhận được một cuộc điện thoại không tên. Bình thường mình không có thói quen nghe số lạ, nhưng mà lần này tự nhiên bắt máy. Đó là giọng ông ngoại mình. Trời ơi, kiểu lúc đó mình cảm động sắp khóc luôn ý. Cái cảm giác được quan tâm thường xuyên nó không bằng được quan tâm đúng lúc ý. Không thể diễn tả được tâm trạng mình lúc đó như nào nữa
Bây giờ ngồi ngẫm lại tất cả mọi thứ, mình cảm thấy mình tệ thật sự. Mình viết status này để tự kiểm điểm bản thân, cũng như nhắc nhở các bạn nếu còn ông bà thì hãy quan tâm họ nhiều hơn nhé. Vì có thể...
Comments
Post a Comment