TÔI CỦA QUÁ KHỨ VÀ HIỆN TẠI

 Có thể nói tôi là một cô bé sinh ra đã mang một cái nỗi buồn man mác. Tôi cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy bản thân là một đứa rất cô độc. Từ nhỏ tôi đã có rất ít bạn bè, thường thì chỉ chơi một mình, nói chuyện một mình, tự tưởng tượng ra câu chuyện trong đầu rồi nói như tự kỉ. Thật, lúc ấy mẹ tôi cũng sợ tôi bị tự kỉ nên bắt tôi ra ngoài chơi với mọi người nhiều hơn.

Những năm tiểu học, tôi bắt đầu lao đầu vào học tập, tôi cảm thấy vui khi được học, tôi thích khám phá những tri thức mới. Bạn bè trong lớp chơi thân với tôi cũng ít, nhưng chúng nó khá nể tôi.

Rồi lên cấp 2, tôi vẫn học nhưng chủ yếu là dành thời gian cho bạn bè, tôi cảm thấy rất vui khi được vui đùa cùng những người bạn. Cô bé trầm tính ngày nào giờ cũng biết cười, biết đùa đấy. Thật may mắn khi ở cùng với những người bạn tốt, những người cho tôi cảm giác ấm áp và yêu thương.

Nhưng lên cấp 3, mọi thứ thực sự đã thay đổi. Áp lực về một môi trường hoàn toàn mới, thầy cô và bạn bè mới khiến thành tích học tập của tôi trượt một cách không phanh. Mọi chuyện xui rủi, khó khăn cứ đổ dồn lên vai cô bé mới 15, 16 tuổi, rời xa gia đình – vùng an toàn của mình để đặt chân đến cùng đất mới đầy những thử thách. Tôi đã từng khóc rất nhiều, bị những khó khăn ấy làm cho gục ngã. Nhưng điều quan trọng là tôi đã biết đứng lên, biết nhận ra những bài học từ thất bại, tôi cảm nhận mọi thứ bằng cái nhìn bao quát hơn, chín chắn hơn. Và trên hết là tôi biết tự chữa lành cho chính mình. Có lẽ cũng chính vì vẽ đó mà tôi đã trở nên tích cực hơn, tôi cười nhiều hơn. Nếu trước kia đó là nụ cười của cô bé trầm tính, mang dáng vẻ đầy gượng ghịu, thì bây giờ nụ cười ấy lại rạng rỡ hơn rất nhiều. Đã có những người khen tôi có một nụ cười rất tươi tắn, dễ thương, cười xinh khiến tôi vô cùng hạnh phúc với điều đó.

Cảm ơn những khó khăn của quá khứ đã tôi luyện nên một TÔI mạnh mẽ và luôn tích cực như hôm nay. Cảm ơi tôi của quá khứ đã bình tinh, kiên cường đến như thế.

Nếu như có một chiếc vé quay ngược thời gian có lẽ tôi sẽ nhường nó cho một người khác thích hợp hơn, vì tôi bây giờ sẽ không đủ dũng cảm như tôi của những ngày trước.





Comments

Popular posts from this blog

YÊU BẢN THÂN MÌNH QUÁ, PHẢI LÀM SAO, PHẢI LÀM SAO?

YÊU BẢN THÂN ĐỂ KHÔNG PHIỀN ĐẾN NGƯỜI KHÁC